Chủ Nhật, 21 tháng 11, 2010

 
Thầy bảo thật anh em: bà goá nghèo này đã bỏ vào nhiều hơn ai hết (Lc 21, 3)
 
Hai người thầy trong một cuộc đời

          Con thích đi trên những con đường vắng. Yên tĩnh. Đủ không gian để chiêm nghiệm về mọi thứ quanh mình, và cũng đủ thời gian để con nhớ về cuộc đời của mẹ - cuộc đời của một nhà giáo, một lương y đầy gian nan vất vả nhưng cũng thật lớn lao, thật kiên cường . . . để giúp con có đủ nghị lực bước lên phía trước.
          Ngoại kể cho con nghe ngay từ nhỏ mẹ đã rất vất vả, là con thứ hai trong gia đình có 6 anh chị em nên mọi công lớn việc nhỏ đều phải đỡ đần cha mẹ. Giữa cái thời khói lửa ấy, vừa tránh bom tránh đạn, lại vừa phải lo cho cái dạ dày suốt ngày sôi sùng sục bởi đói cơm, với cái lạnh cắt da cắt thịt bởi đói áo. Vậy mà mẹ ham học lắm, vẫn đói cơm đói áo, vẫn lăn vào phụ giúp cha mẹ cấy cày, mót khoai mót sắn, kéo te, mò cua, bắt ốc. Vật lộn với cái nắng chang chang, với cái rét căm căm nhưng không ngăn được quyết tâm học tập của mẹ, mẹ vẫn mũ rơm tới trường với hy vọng được làm cô giáo. Thế rồi mẹ cũng học hết cấp 3.
           Gian nan cứ nối tiếp gian nan! Học hết cấp 3, mẹ nộp đơn thi vào nghành Sư phạm, nhưng thật trớ trêu, hồ sơ thi mẹ gửi lên xã để xã gửi xuống trường dự thi do vô tình hay cố ý đã được xếp vào một góc tối nào đó không được chuyển đi. Mẹ cứ đợi mãi giấy báo thi, đến ngày bạn bè khăn gói xuống trường thi mà giấy báo vẫn bặt vô âm tín, mẹ tất tưởi đi bộ xuống trường thì không thấy tên mình trong danh sách dự thi, ước mơ vỡ òa trong nước mắt, nhưng rồi gạt nước mắt mẹ lại cố gắng vừa phụ giúp ông bà, vừa ôn thi. Năm sau, mẹ đi thi, run rủi thay, số phận lại không mỉm cười với mẹ, mẹ thi trượt năm đó. Ước mơ giản dị mà cháy bỏng của mẹ lại như gặp phải cơn mưa rào ập xuống, lòng mẹ buốt giá. Vậy mà mẹ lại cố công ôn thi, ước mơ được dày công vun đắp cũng đã được đáp đền khi mẹ đỗ vào trường Sư phạm Thanh Hóa hệ 10 + 3.
             Mẹ kể con nghe kỷ niệm đã theo suốt cuộc đời mẹ. Ngày thi xong, mẹ đã quyết định đi làm ở khu công nghiệp Gang Thép Thái Nguyên, dù vẫn mang trong lòng ước mơ cháy bỏng được làm cô giáo. Ngay khi nhận được tin đỗ vào trường, người cha của mẹ đã cơm đùm cơm nắm đi bộ ròng rã gần cả tuần từ xã Đồng Tiến – huyện Triệu Sơn – tỉnh Thanh Hóa ra khu công nghiệp Gang Thép Thái Nguyên để báo tin và đón con gái về học. Giữa cái khát khao cháy bỏng của ước mơ, giữa ân tình không thể diễn tả hết của người cha. Mẹ đã xin nghỉ việc, dù rằng công việc lúc ấy rất thuận lợi và mẹ cũng đã có thể đỡ đần được gia đình.
              Hành trang cho ngày xuống trường học Sư Phạm của mẹ là quyết tâm của bản thân, là những lời động viên và niềm tin của ông bà ngoại trao cho mẹ gói gém trong đùm cơm nắm mo cau cho mẹ lót dạ đi đường. Cuộc đời mẹ đã sang trang mới dù khó khăn, thách thức phía trước là rất nhiều. Sau 3 năm miệt mài đèn sách, dù đói khổ nhiều nhưng những con chữ đã mở cho mẹ con đường phía trước vì tương lai.
             Tháng 9 năm 1979, theo tiếng gọi của tổ quốc, mẹ tình nguyện lên trường THCS Yên Nhân – huyện Thường Xuân – tỉnh Thanh Hóa và bắt đầu cuộc sống của một giáo viên dạy Văn từ đó. Mẹ đã cùng nhà trường vận động bà con bản làng xây dựng những phòng học, dù ngày đó nhà tranh vách nứa đơn sơ thôi, mẹ hòa nhập vào cuộc sống bản làng, hiểu họ và vận động họ cho con em tới trường. Việc vận động con em ở đây đi học được đã khó, để các em không bỏ học giữa chừng lại càng khó hơn, bởi bất đồng ngôn ngữ, bởi cuộc sống khó khăn, bởi học sinh không cùng trang lứa, có những em đi học mà tuổi còn lớn hơn cả giáo viên, việc dạy học quả là không dễ dàng chút nào. Nhưng cùng với đồng nghiệp, với bầu nhiệt huyết của tuổi trẻ và lòng đam mê nghề nghiệp, mẹ đã vượt qua tất cả để gieo cái chữ vào mầm đá, đóng góp một phần nhỏ bé của mình vào sự nghiệp trồng người.
            Tháng 9 năm 1983, ông ngoại không được khỏe, mẹ xin chuyển trường về nơi chôn rau cắt rốn, để hiếu kính với cha, để góp mình vào sự nghiệp giáo dục của xã nhà tại trường THCS Đồng Thắng, sau đó là trường THCS Đồng Tiến – huyện Triệu Sơn – tỉnh Thanh Hóa. Mẹ có cơ hội đi dạy ở trường tỉnh, nhưng phần thương cha mẹ già, phần thương học trò nghèo ở xã mẹ đã từ chối.
           Năm 1985, sau khi từ chối nhiều đám khá giả, mẹ vượt qua điều tiếng để mang tình yêu đến với cha, mang tình thương đến với hai đứa trẻ côi cút. Cuộc sống gia đình với bao khó khăn lại chất chồng lên vai mẹ khi con ra đời trong niềm hân hoan của cả gia đình, rồi sau đó là cha quyết định đi học nghề thuốc Đông Y, mẹ lại trăn trở trong từng bữa ăn của gia đình, trong từng giấc ngủ của con trẻ, lại lo tiền cho cha đi học, và lo tiền cho cha làm nghề thầy thuốc sau khi học xong. Mẹ tìm đất khai hoang, chỗ nào đầu thừa đuôi thẹo hợp tác xã không sử dụng được vào việc canh tác, mẹ lại tận dụng để trồng lúa. Và dưới ngọn đèn dầu đêm khuya, mẹ vẫn miệt mài bên từng trang giáo án để ngày mai những trang văn mượt mà, thấm đẫm lòng nhiệt thành lại đến với các em học sinh. Mẹ còn tham gia vào các phong trào nhường cơm sẻ áo, giúp học sinh nghèo vượt khó, để mỗi lần đến lớp lòng mẹ sẽ không thắt lại khi thấy vắng học sinh.
          Dù vất vả, mẹ vẫn hân hoan trong niềm vui khi được đứng trước các em để truyền đạt kiến thức, trong lời giảng của mẹ đã có thêm sức nặng từ những hạt mồ hôi, truyền cho các em sức mạnh để vượt qua gian khó.
          Do cuộc sống quá khó khăn nên cha quyết định vào vùng kinh tế Tây Nguyên  để lập nghiệp. Cha chỉ đỡ đần mẹ được khi vào ngày tết hay những dịp về quê. Em trai con  ra đời. Mẹ lại bồn bề với bao nỗi lo toan, mẹ thương con hay ốm yếu, thương học trò ốm đau không có tiền để chữa bệnh, với những bài học và kinh nghiệm làm thuốc cha đã chỉ bảo, và vốn kiến thức về các bài thuốc dân gian, mẹ quyết tâm học nghề và rồi những trận sốt của các con, những cơn đau của các học sinh được mẹ xoa dịu, chữa trị bằng những kiến thức đã tự học được từ những bài thuốc cổ truyền. Chuyên môn giảng dạy cũng được mẹ luôn nâng cao qua từng đợt tập huấn, qua sách vở, qua những trang sáng kiến kinh nghiệm mà có hôm mẹ đã thức thâu đêm. Ánh mắt mẹ ngấn lệ vì vui khi thấy lớp học luôn đông đủ, con em của các thôn xóm đến trường đông hơn.
         Cả đời mẹ tay phấn, tay cày tay cuốc, tay thuốc chữa bệnh. Và mẹ cho con, cho học sinh của mẹ những kiến thức, tình yêu thương, lòng kiên trì, sự vươn lên trong cuộc sống, sự đam mê, niềm tin đi đến tận cùng của sự đam mê, cho chúng con sáng ngời chân lý “sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình”. 
          Mỗi nét bút là một lời tri ân và hơn thế nữa, con xin tạ lỗi với mẹ, tạ lỗi với ước mơ khi thi không đậu vào đại học sư phạm. Để rồi ước mơ lại cháy bùng trong tâm hồn con, thôi thúc con bước tiếp những chặng đường, bởi con biết mỗi chặng đường con đi đều có tinh thần của mẹ, nhiệt huyết của cuộc đời một nhà giáo, tấm lòng của một thầy thuốc soi đường, chỉ lối cho con bước tiếp ước mơ.


Cầu nguyện: 
Lạy Chúa Giêsu, Chúng con cảm tạ Chúa đã thương viếng thăm linh hồn chúng con. Chúng con xin chúc tụng ngợi khen Chúa, là Chúa của trí lòng chúng con. Xin cho chúng con luôn tràn ngập hân hoan trong tình yêu Chúa. Xin Mình Thánh Chúa tái tạo tâm hồn chúng con theo hình ảnh Chúa. Xin gìn giữ tâm hồn chúng con luôn thanh sạch và tránh xa những tư tưởng, hình ảnh xấu làm hoen ố tâm hồn chúng con.
Lạy Chúa Giêsu mến yêu, Chúa đã yêu thương chúng con từ đời đời. Chúa hằng luôn mong mỏi điều tốt lành đến với chúng con. Chúa là mục tử luôn chăm sóc ân cần đến từng cuộc đời của chúng con. Chúng con xin tạ ơn tình thương bao la mà Chúa đã dành cho chúng con. Chúa luôn ban cho chúng con rất nhiều niềm vui trong cuộc sống. Chúa còn cho chúng con rất nhiều ân huệ nhưng không của Chúa. Xin giúp chúng con biết đón nhận với lòng tri ân cảm tạ, và biết theo gương Chúa, chúng con cũng biết sống yêu thương và phục vụ tha nhân.
Lạy Chúa, xin ban cho chúng con trái tim của Chúa để chúng con luôn biết đem lại niềm vui cho mọi người. Xin ban cho con tình yêu của Chúa, để chúng con sẵn lòng giúp đỡ những ai cậy nhờ chúng con. Xin cho chúng con luôn biết sống vì tha nhân như Chúa đã sống vì yêu thương chúng con. Amen

Hoa Trạng Nguyên

Hoa Trạng Nguyên
            Gần Tết, trên đường đi làm, em hay gặp những chậu hoa trạng nguyên đỏ rực người ta mang đi bán. Và những kỷ niệm tươi thắm thuở học trò lại rưng rưng thức dậy. Nhớ thầy, nhớ 12 Văn ngày xưa biết mấy....
            Lớp chuyên Văn của em toàn con gái. Và tất nhiên, đã học chuyên Văn thì chỉ có một con đường: thi đại học khối C với ba môn Văn - Sử - Địa. Năm lớp 12 là năm ôn thi "quyết tử". Cả thầy và trò đều vất vả. Có hôm đến lớp, thấy thầy phờ phạc, chúng em lo lắng hỏi: "Thầy bị ốm à?". Thầy lắc đầu, bảo đêm qua thức trắng để tìm công thức vẽ bản đồ. Hơi mệt một chút, nhưng bù lại, thầy đã có "bảo bối" giúp các em vẽ bản đồ Việt Nam, bản đồ thế giới thật "ngon lành". Thế là suốt hai tiết Địa, thầy và trò miệt mài vẽ. Cuối buổi học, chúng em reo toáng lên vì trên trang giấy đã là lược đồ một nước Việt Nam đẹp đẽ, có hồn, có sắc, tỉ lệ rất chuẩn, rất cân,  không còn xiêu vẹo, nguệch ngoạc như mấy hôm về trước. Đối chiếu với sách in, đứa nào cũng tự hào bởi đã vẽ "gần như sách". Suốt cả giờ ra chơi, chúng em ngồi ngắm nghía bản đồ.
            Thầy không chỉ là một thầy giáo tận tụy với học trò mà còn là một thầy giáo giỏi, truyền được lòng ham học, tình yêu đối với môn Địa lý đến lớp lớp học trò. Để cho, mỗi giờ lên lớp của thầy đều là một giờ học hứng thú và sôi nổi. Từ đó, chúng em thêm yêu quý, thêm tự hào về đất nước Việt Nam đẹp đẽ, giàu tiềm năng. Từ những giờ học Địa lý ấy, chúng em hiểu sâu sắc hơn về Tổ quốc mình; thuộc từng tên sông, tên núi mỗi vùng miền; thuộc từng quần đảo xa xôi đến mỗi cột mốc biên giới hay thềm lục địa; nhìn thấy cả tài nguyên, khoáng sản trong lòng đất... Cũng từ những bài học ấy, chúng em sống ý thức hơn; biết nâng niu từng nhành cây, ngọn cỏ, biết tiết kiệm từ giọt nước ngọt lành, biết chung tay gìn giữ môi trường cho xanh- sạch - đẹp... Đến tận bây giờ, gần 20 năm đã qua, nhưng chúng em vẫn nhớ như in lời thầy giảng. Thầy bảo, hệ thống đường giao thông như những mạch máu của cơ thể Tổ Quốc; những vùng khoáng sản như những "kho báu chìm"; đường biên giới quốc gia giống như sự phân định đất đai của gia đình mình với đất đai nhà hàng xóm...Từ lời giảng dí dỏm, thông minh của thầy, môn Địa lý có sức hấp dẫn vô cùng. Và chúng em say mê tìm hiểu. Mỗi giờ học luôn quên ngày, quên buổi. Chẳng ai nghe thấy tiếng trống báo ra chơi. Có hôm, vào giờ Văn đã lâu mà cả thầy và trò vẫn còn say sưa với những vùng công nghiệp, vùng trồng cây lương thực... Cô Loan ôm cặp đứng ở cửa lớp cười cười.
            Thầy bảo: "Đi thi đại học, dứt khoát lớp mình đỗ rất cao. Riêng môn Địa, người thấp nhất cũng sẽ được 7 điểm". Lời tuyên bố "như đinh đóng cột" ấy khiến cả lớp vô cùng hồ hởi. Nhưng thầy cũng nhắc không được chủ quan. Ngồi trong phòng thi, chỉ một chút lơ là, không đọc kỹ đề dẫn đến lạc đề  là cũng đủ bị trừ điểm rất nhiều. Thầy còn hứa, khi nào báo kết quả thi đại học, thầy sẽ khao cả lớp một bữa ra trò. Những cô nương mang tâm hồn ăn uống vỗ tay ầm ầm, rồi mè nheo: thầy khao  kem nhé, chè thập cẩm nhé, ốc luộc nhé... thầy hào phóng gật đầu trước tất cả mọi "yêu sách" ấy.

            Trước ngày thi tốt nghiệp, thầy gọi cả lớp đến nhà. Từ đầu năm, thầy đã bí mật, kỳ công trồng và chăm sóc một hàng cây hoa trạng nguyên trước cửa. Thầy bảo: thầy trồng hoa trạng nguyên cho lớp mình đấy! Đúng tháng 5, hoa trạng nguyên khoe sắc đỏ rực. Cái màu đỏ thật lạ lùng. Tươi thắm, chói chang, cháy bỏng khao khát, ước mơ. Thầy còn bảo: trạng nguyên nở đẹp thế này đúng là điềm lành rồi! Lớp mình thi tốt nghiệp, thi đại học sẽ thành công lớn! Cả lớp đứng quanh hàng trạng nguyên thắm sắc, thấy lòng rưng rưng khó tả, cảm nhận được tình thầy bao la, cảm nhận được cả nỗi ngậm ngùi khi sắp phải xa trường, xa thầy, xa bạn... Thầy còn gọi cả một ông thợ ảnh vào chụp ảnh cho lớp bên những đóa trạng nguyên đang thắp lửa mùa thi. Cả lớp chụp với thầy, rồi từng tổ, từng nhóm, từng người... chụp riêng với thầy. Ảnh nào thầy cũng nhắc ông thợ chụp: chú ý lấy cho được hoa trạng nguyên... Thầy còn kể cho chúng em nghe sự tích hoa trạng nguyên... Bóng trạng nguyên in trong mắt thầy vời vợi. Cả lớp cảm nhận được tình yêu thương vô hạn của thầy, cảm nhận được ước mong cháy bỏng của thầy: mong cho cả lớp đều thành đạt!
            Hôm liên hoan chia tay bè bạn, chia tay thầy cô, cả lớp đã khóc thật nhiều. Thầy cười mà nước mắt cũng đã rưng rưng. Thầy dặn dò kỹ lưỡng việc đi thi, phải đọc kỹ đề bài thế nào, phải cẩn trọng khi làm bài ra sao, phải bình tĩnh, tự tin, cố gắng viết cho đẹp, cho sạch. Thầy còn dặn cả việc nhớ mang theo tẩy với bút chì, thước kẻ, nhớ mang thêm một hai chiếc bút dự trữ. Thầy nắm tay từng đứa, chúc thành công...

            Thế là chẳng có tấm ảnh nào với hoa trạng nguyên, luống hoa mà thầy kỳ công trồng cho cả lớp với ước mong tất cảm thi xong, thầy mới buồn rầu thông báo rằng chẳng hiểu sao cái ông thợ ảnh sơ ý, để cháy hết loạt phim ảnh chụp ch các em đều đỗ đạt. Hôm ấy, hoa trạng nguyên xòe đẹp thế, lẽ ra thầy trò mình phải có những tấm ảnh thật đẹp. Tiếc quá! Chúng em an ủi thầy, rằng khi nào nhận được kết quả thi đại học, thầy trò mình "chụp lại" cũng được mà. Trong thâm tâm, đứa nào cũng nghĩ, chúng em đã được nhận những tình cảm đẹp nhất thầy giành cho chúng em rồi. Đó mới là điều quan trọng nhất nâng đỡ và động viên chúng em không những trong kỳ thi đó, mà còn trong suốt cuộc sống sau này. Nhưng thầy vẫn chưa thôi áy náy. Thầy về, lại ra sức chăm chút dãy trạng nguyên, cho lần chụp ảnh sau.
            Thế nhưng, chỉ ít ngày sau đó dãy đường nhà thầy được mở rộng. Thầy trò chưa kịp chụp ảnh thì luống hoa trạng nguyên bị phá đi. Thầy day dứt mãi vì chuyện này. Báo điểm thi đại học, lời tiên đoán của thầy thành sự thật. Lớp đỗ hết. Môn Địa, người thấp nhất cũng được 7 điểm. Lớp có buổi liên hoan rất học trò tại công viên Bạch Đằng lộng gió, thầy cười thật tươi bên màu phượng vĩ chói chang...
            Những vần thơ em viết kỷ niệm ngày mình đi học đại học có cả sắc trạng nguyên thắm đỏ thầy trồng:
            Mai em vào đại học
            Cả nhà mừng xôn xao
            Mười hai  năm đèn sách
            Hoa trạng nguyên đỏ rào...
            Bao nhiêu năm đã trôi qua, nhưng mỗi lần chạm sắc trạng nguyên tươi thắm, em lại nhớ tới những ân tình của thầy dành cho chúng em, lại nhớ thuở học trò "nhất quỷ nhì ma". Những  cánh trạng nguyên thắm đỏ ấy, trong tim mỗi đứa học trò 12 Văn ngày xưa, đều là biểu tượng của tình thầy mênh mông và sâu sắc.

Thứ Tư, 17 tháng 11, 2010

Lạc quan...

Lạc quan...

Chúng tôi là những đầy tớ vô dụng, chúng tôi đã chỉ làm việc bổn phận đấy thôi (Lc 17,10)
Chàng thanh niên nọ lúc nào cũng than vãn số mình không tốt, không thể giàu có được. Một ngày, một ông lão đi qua, nhìn thấy vẻ mặt ủ ê của anh bèn hỏi:
Chàng trai, sao trông cậu buồn thế, có việc gì không vui à?
Cháu không hiểu tại sao cháu làm việc chăm chỉ, vất vả mà vẫn nghèo. Chàng trai buồn bã nói.
Nghèo ư, cháu là một người giàu đó chứ?
Chưa ai nói với cháu như vậy cả, cháu rất nghèo.
Giả như ta chặt ngón tay cái của cháu, ta trả cháu 3 đồng tiền vàng cháu có đồng ý không?
Không ạ.
Giả như ta chặt một bàn tay của cháu, ta trả 30 đồng tiền vàng, cháu có chịu không?
Không bao giờ.
Vậy ta muốn lấy đi đôi mắt của cháu, ta trả cháu 300 đồng tiền vàng, cháu thấy thế nào?
Cũng không được.
Vậy ta trả cháu 3000 đồng tiền vàng để cháu trở thành ông lão như ta, già cả, lú lẫn được không?
Đương nhiên là không.
Cháu muốn giàu. Vậy ta sẽ đưa cho cháu 30,000 đồng tiền vàng để lấy đi mạng sống của cháu, cháu thấy thế nào?
Cháu cảm ơn ông! Cháu đã hiểu cháu cũng là một người giàu có.
Trong cuộc sống, rất nhiều người thường than thân trách phận mà không thực sự hiểu ra mình còn hạnh phúc hơn rất nhiều người khác.
Bạn hãy xem:
Nếu sáng mai tỉnh dậy, cảm thấy mình khỏe mạnh, thì bạn đã hạnh phúc hơn rất nhiều người không còn cơ hội sống đến ngày mai.
Nếu bạn còn cảm nhận được vẻ đẹp của một ngày nắng mới, thì bạn đã hạnh phúc hơn hàng triệu người khác không may mắn được nhìn những vẻ đẹp giản dị của đời thường.
Nếu bạn chưa bao giờ phải trải qua sự tàn phá của chiến tranh, sự đơn độc, lạnh lẽo trong nhà tù, chưa bị đói rét rình rập, thì bạn đã hạnh phúc hơn 500 triệu người trên trái đất.
Nếu trong tủ lạnh nhà bạn có thức ăn, bạn có quần áo để mặc, có tiền để tiêu xài, thì bạn đã hạnh phúc hơn rất nhiều người nghèo đói vô gia cư trên thế giới.
Nếu bạn có tài khoản trong ngân hàng, thì bạn đã được xếp vào nhóm 8% những người giàu nhất thế giới.
Nếu bố Mẹ bạn vẫn còn sống, và sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau, thì bạn thuộc số ít nhóm người hạnh phúc nhất trên thế giới.
Nếu trên khuôn mặt bạn lúc nào cũng nở nụ cười tươi tắn, bạn luôn cảm thấy lạc quan yêu đời, thì bạn là người vô cùng hạnh phúc bởi trên thế giới có rất nhiều người muốn lạc quan như bạn mà không được.
Nếu bạn được ôm người thân vào lòng hay được chia sẻ cùng họ những tâm sự của mình, thì bạn đã là người hạnh phúc hơn nhiều người khác không bao giờ nhận được tình yêu thương từ người khác.
Nếu bạn vẫn còn nhận được những lời chúc phúc từ những người xung quanh, thì bạn đã hạnh phúc hơn rất nhiều người cô đơn, không người thân thuộc.
Nếu bạn đọc được những dòng chữ này, thì bạn đã hạnh phúc hơn 2 tỷ người không thể đọc được trên thế giới.
Sau khi bạn đọc xong những dòng chữ này, bạn có thể nhìn lại mình qua gương và mỉm cười :" Hóa ra, mình cũng là một người giàu có và hạnh phúc". 

Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã đến thế gian để yêu thương và phục vụ chúng con. Chúa chọn sự khiêm cung nhỏ bé để trở nên mọi sự cho chúng con. Chúa chấp nhận từ bỏ chính mình để mặc lấy thân phận phàm nhân đề hòa nhập vào giòng đời của chúng con. Chúa còn từ bỏ chính mình để trở thành tấm bánh nuôi dưỡng chúng con. Chúng con xin tạ ơn Chúa. Xin cho chúng con biết đền đáp tình yêu cao sâu mà Chúa đã dành cho chúng con.
Nhưng Chúa ơi, sao tình yêu chúng con còn quá nhiều toan tính thiệt hơn với Chúa. Cách sống của chúng con còn quá vô tâm, tựa như người con bất hiếu với cha mẹ mình. “Mẹ nuôi con như trời như bể, con nuôi mẹ con kể từng ngày.” Chúng con tính toán từng giây với Chúa. Giờ kinh chúng con đọc chiếu lệ cho qua. Thánh lễ chúng con dâng còn thiếu trang nghiêm sốt sắng. Lòng trí chúng con còn bộn bề với biết bao công việc sinh sống, vui chơi, giải trí. Chúng con dành thời gian cho Chúa quá ít. Xin tha thứ cho những thiết sót của chúng con. Xin giúp chúng con biết dành thời gian để cầu nguyện với Chúa, để tạ ơn về những ơn lành Chúa ban, và để cầu xin ơn Chúa xuống trên cuộc đời chúng con.
Lạy Chúa, Chúa đã nêu gương cho chúng con về tinh thần phục vụ trong khiêm tốn âm thầm. Xin cho chúng con biết phục vụ nhau trong tinh thần đơn sơ và quảng đại ngõ hầu danh Chúa được cả sáng trong đời sống phục vụ của chúng con. Amen

Thứ Hai, 15 tháng 11, 2010

Bất ngờ

Ai tìm cách giữ mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai liều mất mạng sống mình, thì sẽ bảo tồn được mạng sống (Lc 17, 33)

Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã yêu trái đất này, và đã sống trọn phận người ở đó. Chúa đã nếm biết nỗi khổ đau và hạnh phúc, sự bi đát và cao cả của phận người. Xin dạy chúng con biết đường lên trời, nhờ sống yêu thương đến hiến mạng cho anh em. Khi ngước nhìn lên quê hương vĩnh cửu, chúng con thấy mình được thêm sức mạnh để xây dựng trái đất này, và chuẩn bị nó đón ngày Chúa trở lại.
Lạy Chúa Giêsu đang ngự bên hữu Thiên Chúa, xin cho những vất vả của cuộc sống ở đời
không làm chúng con quên trời cao; và những vẻ đẹp của trần gian không ngăn bước chân con tiến về bên Chúa. Ước gì qua cuộc sống hằng ngày của chúng con, mọi người thấy Nước Trời đang tỏ hiện.
 

Thiên Thần


Triều đại Thiên Chúa

Triều Đại Thiên Chúa đang ở giữa các ông (Lc 17,21)
Suy niệm: 
1. Tin dổm về tận thế
Người Pharisêu hỏi Đức Giêsu bao giờ Triều Đại Thiên Chúa đến. Người trả lời: “Triều Đại Thiên Chúa không đến như một điều có thể quan sát được” (Lc. 17, 20-21)
Xin cho luôn biết sống tron ven giây phút hiện tại của đời mình.

Giakêu

Con Người đến đễ tìm và cứu những gì đã mất (Lc 19,10)
Suy niệm: 
1. Giakêu, một con lừa chui qua lỗ kim
Ông Giakêu thưa với Chúa rằng: “Thưa Ngài, này đây phân nửa tài sản của tôi, tôi cho người nghèo.” Vì Con Người đến để tìm và cứu những gì đã mất (Lc. 19, 8b10)
Ông Giakêu thân hình thấp bé, đứng đầu những người thâu thuế ở thành Giêricô, những đoàn người buôn bán từ Ảrập qua thành đều phải chịu thuế nhập thị. Như thế, ông là người rất giàu, nhưng bị người Do Thái khinh chê là hạng người tội lỗi công khai và cộng tác với quân xâm lăng. Tuy nhiên, chính ông là người được Thiên Chúa gửi Thánh Thần đến lôi kéo ông về cùng Đức Giêsu.
Ông “Sếp” trở nên trẻ nhỏ: Các trẻ nhỏ sẵn lòng trèo lên cây cao quá tầm đám đông để xem. Ông Giakêu, mặc dầu là “xếp”, địa vị cao và giàu sang đã nên giống trẻ nhỏ. Ông không sợ thiên hạ nhạo cười và hạ nhục. Được tiếng nội tâm thúc đẩy, ông tò mò trèo lên cây nhìn xem Đức Giêsu bất kể ra sao thì ra.
Đức Giêsu vị ngôn sứ tuyệt vời, rất nhạy bén với hành động của Thánh Thần nơi người khác. Người nhìn lên và thấu suốt tận con tim của Giakêu . Người gọi tên ông, đó là tiếng gọi của tình yêu. Người ra lệnh cho ông: “Hãy xuống mau đi, vì hôm nay tôi ở lại nhà ông”. Sứ điệp của Đức Giêsu đã kêu gọi ông. Người phải dắt đưa chiên lạc của nhà Ítraen về.
Đoàn hành hương theo Đức Giêsu chẳng hiểu gì sứ điệp của Người. Đức Giêsu vừa tỏ quyền phép của Thiên Chúa chữa người mù được thấy và bây giờ tự mời mình vào ở nhà một người tội lỗi. Vậy Người không thể là Đấng Thiên Sai Cứu Thế. Người trong sạch không thể đồng cư với kẻ ô uế. Như thế, Đức Giêsu đã nên cớ cho người ta vấp phạm trong suốt cuộc đời cứu thế của Người đúng như ông Simêon nói tiên tri: “Thiên Chúa đã đặt cháu bé này làm cớ cho nhiều người Ítraen vấp ngã hay được chỗi dậy” (Lc. 2, 34).
Lạy Chúa xin cho con biết nhìn nhận lại chính con người của mình trong hoàn cảnh trong tội lỗi để đến gần Chúa hơn